Hôm nay là ngày đầu của tuần thứ 3 mình biết đến Droppii. Đến giờ, mình đã lên được một đơn hơn 1 triệu 6 trăm nghìn. Sản phẩm chủ yếu là sữa hạt Satyca, Sâm DND, và Sữa non cho ba mẹ mình. Gói hàng đã được gởi về đến nhà. Mẹ và ba mình đã uống thử sữa và có phản hồi tích cực. Nhưng, mẹ mình phản đối việc mình đi bán hàng. Chẳng hiểu sao con đường mình lựa chọn thường bị người ta phản đối, xem thường…Đôi khi mình nghĩ vấn đề không phải ở con đường mà ở con người, ở mình, ở người. Dù sao thì mình cũng đã hoàn thành thủ tục đầu tiên để trở thành đối tác chính thức. Ở môi trường này không có ai là sếp của ai cả. Ít ra là mình nhận định như vậy. Bạn có quyền không nhận lấy sự giúp đỡ. Bạn cũng có quyền không giúp đỡ. Không ai ép buộc hay áp đặt quyền lực lên bạn cả. Mình thích mô hình làm việc này.
Mấy hôm nay mình tham dự vài lớp huấn luyện bán hàng và đào tạo kiến thức sản phẩm. Mình cũng học thêm được một vài điều mới. Người hướng dẫn cho mình là một cậu bạn tốt bụng. Cậu ấy hướng dẫn mình rất tận tình, làm giùm mình cái này cái kia. Mình thử mở một shop bán hàng trên nền tảng shoppe. Mình hỏi cách post sản phẩm lên, thế là cậu ấy chỉ mình hết cách này đến cách khác mà nếu mình cứ mò mẫm một mình chắc cũng mất rất nhiều thời gian. Ở trên cuộc đời này, nếu có ai đó sẵn sàng đứng về phía bạn thì hãy biết ơn. Hãy cứ thật lòng biết ơn và chân thành đón nhận, đó là tình người. Vừa rồi mình có mời vài người bạn cài cái ứng dụng Droppii Mall của mình. Thật tốt khi có những người bạn hiểu được những gì mình đang trải qua và ủng hộ mình vô điều kiện,
Buổi sáng thứ bảy hôm ấy, mình và em đã nói chuyện rất nhiều. Đó là một buổi sáng chất lượng mà hẳn đến đời đời vẫn còn trong kí ức của mình. Hai đứa con ngồi trên bãi cỏ xanh mềm, dưới những tia nắng dịu dàng mỉm cười qua kẽ lá. Tụi mình nói nhiều, nhiều hơn hẳn những ngày hành chính, khi đứa nào cũng lủi thủi một mình, hết làm việc rồi về nhà. Mình lại nói nhiều về Droppii. Mình cũng muốn em cùng làm với mình. Mình muốn em được tự do khỏi áp lực kinh tế. Mình muốn gia đình em cũng vậy, mình muốn mẹ và em của em có sự đổi khác. Đến giờ khi viết lại những dòng này, mình thương em lắm. Mình hiểu nỗi niềm của em. Chắc em cũng hiểu lòng của mình. Có những điều mình thực sự muốn trân trọng thật nhiều.
Hôm nay mình lên kho hàng ở TPHCM. Thật trùng hợp, kho hàng nằm ngay gần nơi làm cũ của mình chỉ vài phút chạy xe. Nếu là những tuần trước thì mình đã chạy thẳng đến văn phòng, bỏ qua nơi này. Vậy mà hôm nay, mình không chạy thẳng đến nơi mình từng yêu thương nữa mà lại rẽ sang một hướng khác. Chúa hẳn đang thấy điều này. Cái tôi hẳn là thứ cần có môi trường để lớn lên, nhất là ở nơi mà mình nghĩ mình đã có cái gì đó, danh gì đó, lợi ích nào đó, kinh nghiệm gì đó. Thôi thì đi xa nơi đó một chút, để chẳng còn cơ hội nào mà vuốt ve cho cái tôi của người, của mình.
Mình đã quay rất nhiều video trong kho hàng của Droppi. Mình sẽ làm Vlog về kho hàng này. Mình thích cảnh quay về quy trình đóng gói ở đây. Nhìn toàn cảnh thì cứ như thể kho hàng này là của mình vậy. Mình có quyền bán toàn bộ mặt hàng ở đây, mình có quyền lựa chọn sản phẩm nào xứng đáng được mình bán, mình có quyền đào tạo người mà mình muốn đào tạo. Nhìn từ một góc độ, mình hoàn toàn chủ động. Với vốn của mình thì bao nhiều quyền lợi đó đã là một điều tốt. Lần đầu tiên mình bước ra tìm cách bán hàng. Hóa ra điều mình mường tượng từ hồi nào đó, bây giờ đã thành hiện thực.
Mình đang gõ những dòng này một cách tự do. Mình đang tận hưởng giây phút này…